Truyện Nàng tiên hổ

 Một hôm, giữa lúc Ngọc Hoàng đang cùng chư tiên làm lễ vào xuân, đột nhiên nàng tiên út từ đâu chạy tới, cười như nắc nẻ và lao về phía vua cha. Vì vội vã, chiếc chén ngọc đựng rượu quý trên bàn cao bị vướng vào tay áo nàng rơi xuống vỡ tan.

Các thần rất bất bình, nhưng ai nấy đều im lặng. Nàng tiên út thấy vậy cúi đầu sợ hãi. Ngọc Hoàng mặt đỏ rực lên tức giận truyền chỉ: "Vì nghịch ngợm, con đã làm hỏng lễ xuân của ta. Ta sẽ phạt con phải xuống trần gian làm hổ ba năm để học cách đi đứng nhanh nhẹn mà vẫn nhẹ nhàng, mềm mại của loài vật này."

Ngọc Hoàng nói xong, giáng chỉ bắt nàng út đi ngay.

Thuở ấy ở mường Then có một chàng trai tên là Thi Thôn khỏe mạnh, rất dũng cảm. Một đêm đang say ngủ, chàng bỗng nghe tiếng cồng gấp gáp. Biết là chuyện chẳng lành, chàng vội xách mác lao xuống sàn. Ở đầu bản, già làng đang nói: “Hỡi dân bản, đêm qua con hổ gấm đã về bản ta, cõng mất con lợn to của bà Khó rồi. Các trai bản hãy mang cung tên, giáo mác đi diệt hổ để trừ họa!”

Thi Thôn bước tới bên già bản nói: “Tôi đã theo dấu con hổ này một tuần trăng rồi. Đó là con vật rất khôn ngoan, nó không vồ người, chỉ bắt trâu non, bò tơ hoặc lợn. Nó rất tinh mắt, thính tai, chỉ thoáng có tiếng động lạ là nhảy đi mất hút. Nhiều người đi sẽ không bắt được nó đâu. Xin dân bản hãy cho tôi một mình đi diệt hổ.”



Nghe Thi Thôn nói, già bản hoan hỉ: “Hỡi dân bản, hãy đeo vào cổ Thi Thôn vòng hoa đẹp nhất, hãy mở hũ rượu cần ngon nhất để cùng chúc cho Thi Thôn dũng cảm thêm mạnh chân khỏe tay, giết được hổ dữ, bình an trở về.”

Thi Thôn đã lần theo dấu vết hổ đã được hai ngày rồi. Đến ngày thứ ba, chàng thấy vết chân hổ còn mới. Theo dấu chân ấy, chàng đến một cái hang đá to rộng, hương thơm nhè nhẹ tỏa ra từ trong hang. Thi Thôn nhè nhẹ bước vào. Chàng thấy lạ, dường như đây là chỗ ở của con người: một đống than còn ấm, một cái vò và góc hang là một ổ rơm khô ráo được phủ bằng một tấm gấm.

Còn chưa hết ngạc nhiên, Thi Thôn đã nghe thấy tiếng hổ gầm gừ từ xa. Chàng vội  nép vào vách đá. Trong thoáng chốc, chàng đã thấy con hổ gấm to đẹp nhẹ nhàng tung mình vào hang, không một tiếng động. Thi Thôn ngạc nhiên đến quên cả thở khi thấy con hổ đột ngột đứng trên hai chân sau, hai chân trước của nó mở hàng cúc bạc dưới bụng. Một cô gái đẹp tuyệt trần bước ra từ trong bụng hổ. Nàng cuộn tấm da hổ, để lên tấm gấm.

Nàng tiên hổ bước đến bên đống than, thổi bùng ngọn lửa sưởi rồi chất thêm củi vào. Xong xuôi, nàng mở vò rượu, uống lấy một ngụm. Mùi rượu thơm nồng phả khắp hang. Nàng ngả lưng xuống ổ gấm, gối đầu lên tấm da hổ. Chẳng mấy chốc nàng đã ngủ say.

Thi Thôn rời chỗ nấp, nâng đầu của nàng đặt vào gối của mình rồi nhanh tay ném tấm da hổ vào đống lửa.

Tấm da hổ bắt lửa, cháy rất nhanh. Mùi khét xộc lên, cô gái mở choàng mắt, ngỡ ngàng thấy mình đang gối đầu trong lòng chàng trai lạ và tấm da hổ đang cháy tới mảnh cuối cùng. Nàng e thẹn cúi đầu.

Đêm ấy, bên bếp lửa hồng, nàng tiên hổ đã kể cho Thi Thôn nghe vì sao nàng phải đội lốt hổ ở dưới trần gian.

Sáng hôm sau, Thi Thôn hân hoan đưa người đẹp về bản. Dân bản vui mừng mở hội đón chào cô con dâu quý. Bằng phép lạ, nàng tiên út đã giúp cho mường Then mưa thuận gió hòa, lúa ngô nặng trĩu bông, mùa màng bội thu. Một năm sau, nàng sinh cho Thi Thôn một cậu con trai kháu khỉnh. Thi Thôn vô cùng hạnh phúc.

Rồi một hôm, Thi Thôn vào rừng săn bắn, nàng tiên út ở nhà phơi thóc, trông con. Bỗng nàng thấy trên trời hạ xuống một đám mây ngũ sắc. Trên đám mây. Thần Gió đứng mỉm cười, giơ tay mời nàng lên chiếc kiệu vàng.

Biết mình được đón về trời, nàng út sau nỗi mừng là nỗi lo cho chồng con ở lại. Nàng vội chạy vào nhà, vắt sữa vào đầy ống tre rồi nói mấy lời dặn chồng vào ống: “Là tiên em phải về trời. Chàng hãy đi qua khe Hàm Nhai, qua núi Phun Lửa, lên mường Trời tìm em. Em sẽ chờ chàng và con.”

Nàng tháo nhẫn để trên đệm, hôn con rồi gạt nước mắt quay ra. Đám mây ngũ sắc đưa nàng đi mỗi lúc một xa.

Thi Thôn trở về không thấy vợ đâu, chàng hốt hoảng gọi trước gọi sau. Đứa bé giật mình khóc gọi mẹ. Thi Thôn chạy vào bế con thì ống tre bỗng cất lên lời dặn của nàng tiên út.

Thi Thôn vội địu con, cài ống sữa vào thắt lưng rồi đeo nhẫn, cầm rựa, vội vã lên đường.

Chàng cứ đi thẳng tới khe Hàm Nhai, đi miết hai ba ngày đêm mới tới. Từ xa, chàng đã nghe thấy tiếng ầm ầm của hai hàm răng đá khổng lồ va vào nhau. Vốn là người nhanh trí, Thi Thôn đi chặt những cành bứa, cành me trĩu quả, vứt vào giữa hai hàm răng đá. Quả nhiên, đến chiều hai hàm răng đá nhai uể oải dần rồi dừng hẳn lại. Chỉ chờ có thế, Thi Thôn vội cõng con chạy vụt qua.

Chàng đi thêm nhiều ngày đêm nữa, đói ăn quả rừng, khát uống nước suối. Còn ống tre sữa cứ vơi rồi lại đầy.

Rồi một hôm, cha con Thi Thôn đến được núi Phun Lửa. Ngọn lửa cháy rừng rực chắn ngang đường đi. Nghĩ mãi không tìm ra cách vượt qua, lại nghĩ thương vợ con, Thi Thôn cứ vậy mà rơi nước mắt.Nguồn truyện tại truyencotich.fun

Thấy cha khóc, đứa bé chỉ tay vào ống sữa. Tưởng con muốn uống, Thi Thôn đưa sữa cho con, nhưng chú bé lại đẩy ra khiến ống tre bị nghiêng, sữa đổ xuống. Lạ thay, dòng sữa trắng của tình mẹ chảy từ ống tre đã dập tắt được ngọn lửa đang ngùn ngụt cháy. Thi Thôn vội địu con, chạy trên đống tro còn đang nóng, vượt qua núi lửa dễ dàng.

Lên đến mường Trời, Thi Thôn thấy các nàng tiên đang từng đoàn đội nước giếng thần về. Chàng hỏi thăm thì biết hôm nay Ngọc Hoàng làm lễ tẩy trần cho nàng tiên út. Mừng rỡ, Thi Thôn lén thả chiếc nhẫn vào xô nước của một nàng tiên.

Khi các nàng hầu giội nước cho nàng tiên út, nàng đã nhận ra chiếc nhẫn mình để lại cho chồng. Nàng vội theo các nàng hầu ra giếng. Gia đình đoàn tụ vui mừng khôn siết, rồi nàng út đưa chồng con về gặp vua cha.

Thấy con gái đã lấy người trần, Ngọc Hoàng vô cùng giận dữ. Nhưng khi nhìn thấy những giọt lệ long lanh của người con gái yêu đã chịu phạt trở về, vua Trời dịu giọng nói: “Thôi được, ta cho phép các con ở lại mường Trời này mãi mãi.”

Nàng tiên út mừng rỡ. Cả mường Trời mở hội ăn mừng gia đình nàng tiên út sum họp.

Sống vui vẻ ở mường Trời được mấy ngày, Thi Thôn bỗng thấy buồn. Ở đây cái gì cũng đẹp, cái gì cũng có sẵn, chàng không biết phải làm gì cả. Chàng nhớ mường Then, nơi chôn rau cắt rốn, nhớ dân bản đã cùng cưu mang chàng từ thuở mồ côi nghèo khổ. Chàng nhớ bếp lửa ở nhà sàn, nhớ cả tiếng khèn đêm trăng, nhớ lắm...

Rồi một hôm, chàng rủ nàng tiên út cùng trở về trần.

Từ khi được trở về trời, cuộc sống thần tiên làm nàng tiên út không muốn xuống trần gian cực nhọc nữa. Nàng hết lời khuyên chồng ở lại, nhưng Thi Thôn cứ khăng khăng trở về. Nàng út đành gạt lệ xin phép vua cha cho chồng và con trai xuống trần, còn mình thì ở lại mường Trời.

Thi Thôn cầm lại con rựa xưa, dắt con trai ra khỏi mường Trời.

Đứa con trai lẫm chẫm chạy tới chiếc thang dây buông xuống trần gian, níu dây bước xuống. Bị tuột chân khỏi nấc thang, chú bé chỉ kịp hét lên: “Mẹ ơi!”, tay vẫn túm chặt một đầu dây, người treo lủng lẳng.

Nghe tiếng con kêu, nàng tiên út đang ngồi khóc vội gạt rèm mây nhìn xuống. Thấy con sắp ngã, nàng lập tức bay sà xuống, nhẹ nhàng đỡ lấy con rồi bay tiếp xuống trần.

Thi Thôn cũng vừa bước xuống nấc thang cuối cùng, chàng ôm choàng lấy vợ và con trong vòng tay ấm áp của mình. Bỗng nàng tiên út cầm lấy con dao rựa cài bên thắt lưng của chồng, vung dao chặt đứt sợi dây nối đất với trời. Và từ nay trở đi, họ sẽ không bao giờ xa nhau nữa.

Nguồn: https://truyencotich.fun/

Không có nhận xét nào

Được tạo bởi Blogger.